Hãy nói yêu khi còn có thể, hãy níu giữ khi lòng còn ao ước bên nhau. Do tình yêu, thỉnh thoảng lỡ hứa 1 giờ, lần sau gặp mặt lại bắt buộc chờ trăm năm!


gmail.com

"2 năm, 8 tháng, 11 ngày mất em

Hà nội những ngày này nắng mưa bất chợt, thân làn mưa xối xả chiều nay, tôi lại ghi nhớ về em, về mẫu ngày em ra quyết định buông tay tôi đi mất. Đến giờ đồng hồ tôi vẫn nghĩ, nó… như một giấc mơ.

Bạn đang xem: Đôi khi lỡ hẹn một giờ

Nếu hỏi tôi và em đang yêu nhau bao lâu tôi sẽ yêu cầu mất rất nhiều thời gian nhằm nhớ, để mang ra một con số chính xác. Dẫu vậy nếu hỏi, em quăng quật tôi đi từ bỏ bao giờ, tôi có thể nói ngay tắp lự: 2 năm, 8 mon 11 ngày!

Tôi thấy mình kì cục, khoảng thời gian hạnh phúc bên em, tôi bái ơ cho lạ. Tôi chẳng nhớ nổi ngày mình yêu nhau, nhằm rồi bao gồm lần em khóc tủi thân. Mà lại sao bây giờ, khi không thể em bên cạnh, tôi lại nhớ loại ngày em chia tay tôi mang lại thế. Có lẽ rằng bởi khi con tim mình rạn nứt, trường đoản cú khắc vẫn nhớ nỗi đau này.

Tôi cùng em bởi tuổi, người ta bảo tình yêu như vậy thường hay bào chữa vã. Tuy vậy kì lạ, tôi với em chẳng lúc nào cãi nhau. Không phải vì tôi tốt đến độ không làm cho em buồn, mà bởi vì em bao dung cho nỗi chẳng ao ước giận hờn tôi.

Chúng mình đã cùng nhau đi sang một hành trình dài. Tôi không nhớ và đúng là bao năm nhưng lại tôi biết đó là cả quãng đời tx thanh xuân tươi đẹp tuyệt vời nhất của em. 27 tuổi, em ngập dứt nói nhỏ: “Hay là mình cưới nhau đi”. đáng ra sau ngần ấy năm bên nhau, tôi bắt buộc là người cầu hôn em new đúng. Vậy mà ngay đến cái mong nguyện được về bình thường một bên cũng phải do em nói.

Ấy vậy mà tôi, chiếc gã bầy ông cứ tự cho bạn là trưởng thành lại cứ băn khoăn, lưỡng lự. Tôi sợ hãi đời trai của mình bên cạnh đó ngắn quá nếu tôi kết hôn hiện giờ và gánh nhiệm vụ làm chồng. Tôi bình thản đáp lại: “Chờ một vài năm nữa anh ổn định rồi mình cưới nhau cũng chưa muộn”.

Lần ấy em im lặng. Em ko nói thêm bất cứ lời nào, không trách cứ, không giận hờn lại càng ko níu kéo. Tôi cứ nghĩ em gật đầu mà lần chần rằng, một khoảng tầm trời vào em vụn vỡ.

Ngày ấy tôi tự nhiên thấy ngột ngạt. Đám các bạn bằng tuổi tôi yêu vài ba em trẻ con hơn, giờ vẫn tiếp tục nhởn nhơ bẩn hẹn hò cơ mà chẳng hại ràng buộc. Một số khác hoàn toàn có thể thoải mái phấn đấu cho việc nghiệp. Tự dưng tôi thấy, yêu một người bằng tuổi như em thật nặng trĩu nề. Tôi nghĩ mang đến mình rất nhiều mà không chịu hiểu rằng, tuổi thanh xuân của em đã bởi tôi mà ra đi chũm nào.

Buổi chiều hôm ấy, em hứa hẹn tôi trong quán coffe cuối hẻm. Em ko khóc mà nói lời chia ly lạnh ngắt. Em vực dậy bước ra ngoài, trời đổ trận mưa xầm xập. Tôi cứ nghĩ về em chỉ xuất sắc giận hờn. Tôi ko níu em lại. Tất cả ai ngờ, đó là lần sau cùng em nói cùng với tôi. Cũng chính vì “Em chờ đón như cầm cố quá đầy đủ rồi”.

Tôi cùng em vẫn sống và một thành phố, vẫn ngày ngày đi phổ biến một con đường quen thuộc. Tuy vậy hoặc là vì số phận, hoặc là do lòng người đã nguội lạnh, chẳng lúc nào tôi vô tình gặp gỡ lại em. Thời gian cứ thế âm thầm trôi, tôi cứ nghĩ sẽ sở hữu ngày nào đó em tìm kiếm tôi nối lại. Do tôi biết, em… còn yêu thương tôi nhiều lắm!

Tôi trải qua những ích kỉ với khờ khạo, để rồi ngày hôm qua, cảm nhận tấm thiệp hồng từ em, tôi bắt đầu biết mình sai lầm. Tôi di động em níu lại, em mỉm cười cợt chua chát: “Đã quá muộn rồi anh”.

Tôi chông chênh cùng với thứ cảm hứng nhói đau tận coi tim. Cái cảm giác nhìn em bước đi sao mà lại tê tái. Tôi sẽ bước tiếp rất nhiều ngày không em với một nỗi bi lụy găm chặt vào tim. Tôi dường như không chịu hiểu rõ rằng thứ gì cũng đều có hạn sử dụng, kể cả tình yêu”.

Hãy cùng chia sẻ cảm xúc, kỉ niệm về tình yêu, đông đảo lời khuyên nhủ tới một người thân trong gia đình thương nào kia với Gió lang thang trong góc nhỏ Lời rỉ tai năm mon của tình cảm giới tính. Trung tâm sự xin gởi về Tinhyeugioitinh.eva
"> "> " class="s123" d="m35.9 12.4c-0.4-1.2-1-2.3-1.8-3.2-1.4-1.5-3.4-2.5-5.7-2.5q-0.1 0-0.3 0 1 2.3 1 4.7c0 3.5-1.5 6.7-4 8.9q0.2 0 0.3 0 0.5 0 0.9 0c1.3 0.1 2.6 0.2 3.7 0.8 0.9 0.5 1.5 1.4 1.5 2.5 0 0.8-0.3 1.5-0.9 2.1q0 0-0.1 0.1c3.5-1.8 6-5.5 6-9.8q0-1.9-0.6-3.6z"> " fill-rule="evenodd" class="s123" d="m29.5 21.9c-0.8-0.5-2-0.6-3.2-0.7-1.7-0.1-3.9 0.1-4.6 0.2 3.8-1.7 6.5-5.5 6.5-10 0-1.6-0.4-3.2-1-4.6-1.5 0.3-2.8 0.9-3.8 1.8q-0.5 0.4-0.9 0.9c-2.8 3-4.5 7-4.5 11.4q0 0.6 0.1 1.2c0 0.2 0 0.3 0 0.7q0 0 0 0 0.1 0.7 0.2 1.4c0.1 0.1 0.1 0.3 0.2 0.5q1.5 0.9 3.1 1.5 0.5 0.2 1.1 0.4 1.1 0.3 2.3 0.3c1.9 0 3.8-0.7 5-1.9 0.4-0.3 0.6-0.8 0.6-1.4 0-0.7-0.4-1.4-1.1-1.7zm-7.5 4.4q0 0 0 0 0 0 0 0z"> " class="s123" d="m17.3 23.1l-0.1-0.2c0-0.4 0-0.5 0-0.7q-0.1-0.7-0.1-1.3c0-4.5 1.7-8.7 4.7-12q0.5-0.6 1-1c1.1-1 2.5-1.6 3.9-1.9-0.7-1.3-1.8-2.5-3-3.4q-0.3-0.2-0.7-0.5c-1.2-0.7-2.7-1.1-4.2-1.1-3.7 0-6.9 2.4-7.8 5.9-0.3 1.4-0.4 2.7-0.4 3.7 0.1 4.5 1.9 8.6 4.8 11.6q0.9 0.9 2 1.7-0.1-0.4-0.1-0.8z"> " class="s123" d="m28.4 29.5c-0.5-0.4-1.6-1.1-2.7-1.7q-0.4 0-0.7 0-1.3 0-2.6-0.4-0.5-0.1-1.1-0.3-1.3-0.5-2.5-1.2c0.7 2.4 2 4.6 3.6 6.4 1 1 2.3 1.7 3.7 2q0.9 0.2 1.8 0.2c0.4 0 1 0 1.3-0.1 0.8-0.2 1.5-0.9 1.5-1.8 0-0.3-0.1-0.5-0.1-0.5-0.3-1.3-1.3-1.9-2.2-2.6z"> " class="s123" d="m1.4 23.3c0.2 0.3 0.3 1.2-0.1 1.5-0.9 0.6-0.9 1 0.1 1.9 0.1 0.2-0.9 0.8 0.2 1.5 0.4 0.2 0.7 0.2 0.8 0.6 0 0.4 0.1 1.6 0.2 2.5 0.2 1.3 3.1 1.3 4.1 1.4 1.4 0.1 2.5-0.2 3.6-0.1 2.6 0.3 4.6 1.4 5.6 2 1 0.8 2.6 2.9 3.1 5.9 1.5-2.2 2.1-5.8 0.6-9.2-2.4-5.7-8.3-9.1-10.3-15.2-1.6-4.9-0.7-9.8 2.1-13.4 0 0-3.5 1.4-5.4 4.4-1.4 2.2-1.8 4.3-2 7.6-0.1 1.5-1.1 3.3-3.3 5.6-0.9 0.8-1.3 1.1-0.3 2.3 0.2 0.2 0.7 0.4 1 0.7z"> " class="s123" d="m18.5 24.6q0 0 0 0 0 0 0 0 0 0 0 0z"> fanpage Eva


*

Blog Radio 665: Mình gặp mặt nhau trường đoản cú kiếp nào? (Cửa Tiệm lãng quên – Phần 1)


Replay Blog Radio: Ai còn đứng lại nơi này?


30 chưa hẳn là hết (Nothing but thirty)


Chỉ nên em bạo gan mẽ, bọn họ sẽ quá qua (Những Blog Radio tốt về lòng tin chống dịch Covid-19)


duhocsimco.edu.vn - thời hạn đi siêu vội, thanh xuân đàn bà cũng giống như một loại lá, không có một loại lá nào dành hết sắc đẹp xanh để chờ mùa thu cũ trở lại, nó đã rụng bất kể lúc nào, vì chưng đời thời điểm nào cũng có bão giông. Yêu là bắt buộc nói, không có ai dành không còn cả tuổi xuân nhằm chờ câu nói ấy, họ có thể mỏi mệt vày chờ thừa lâu. Cũng chính vì thế hãy chủ động trước khi chưa điện thoại tư vấn là vượt muộn màng.

Có đông đảo đoạn tình yêu đi suốt đời cũng không thể nào quên (đừng quên tôi nhé)

***

Gửi thanh xuân của tớ,

Bao thọ rồi cậu nhỉ? Tớ đã thôi không còn tồn tại nhớ cậu nhiều như trước nữa. Cậu tất cả khỏe không, cuộc sống đời thường của cậu dạo này cụ nào. Đã lâu tớ không hề thói thân quen vào tường đơn vị cậu, coi cậu làm gì, đi với hầu như ai nữa. Tớ đã thôi theo dõi cuộc sống thường ngày cậu hằng ngày và tớ cảm xúc như nhẹ lòng hơn bởi điều đó.Tớđã làm tựa như các gì cậu mong muốn muốn. Cậu bao gồm cảm thấy dễ chịu hơn không.

Còn cậu, cậu có khi nào quan vai trung phong cuộc sống của mình như cố gắng nào không? Cậu có lúc nào hỏi dạo này tớ sống vậy nào. Cuộc sống của tớ có ổn định không. Chắc hẳn rằng là không đâu vào đâu cậu nhỉ. Bởi vì cậu còn từng nào thứ đề nghị nghĩ, bao điều nên quan tâm. Quan tâm gì mang lại một người chúng ta đã cũ như tớ. Thân thiết gì đến một fan mà lâu nay chưa lúc nào có một vị trí trong thâm tâm cậu.

*

Ngày xưa tưởng như rất hiểu nhau. Mà lại xoay bạn một cái họ đã trở thành người xa lạ. Tớ chưa khi nào nghĩ tình bạn này lại mong manh đến vậy. Chỉ cần một làn gió vơi cũng đủ vỡ lẽ tan. Cậu có lúc nào hỏi tớ đã từng mến thương tình các bạn đó ra làm sao không. Tớ bỏ qua mất tất cả, mặc thây tất thảy, đánh đổi rồi kể cả từ quăng quật để giữ lại gìn nó. Một tình bạn mà tớ dành riêng cả thanh xuân của chính mình để trân trọng. Nhưng lại dù có cố gắng thế nào tớ vẫn không duy trì được. Vẫn yên ổn im chú ý nó ra đi trong vô vọng.

Một lời thôi, cậu cũng chưa lúc nào nói với tớ. Cậu chưa lúc nào cho tớ một lí do. Bao năm qua tớ vẫn đứng đây chờ cậu. Đợi cậu một lời giải thích. Tớ chẳng ý muốn tình bạn của họ quay lại như thưở ban đầu. Tớ chỉ mong sao cho con tim này an bình mà thôi. Cứ để lí vì chưng ích kỉ là tớ, là tớ mong muốn biết để từ nay tớ thôi day kết thúc vì sao cậu ra đi.

Cậu biết không? Tớ biết cậu sẽ nói dối tớ khôn xiết nhiều. Tuy vậy chẳng biết bởi vì điều gì tớ lại cho qua tất cả. Một cô bé cung Xử cô bé như tớ khôn cùng ghét sự mang dối. Tuy nhiên tớ lại không làm như thế với cậu được. Tớ bỏ qua mất hết lần này mang lại lần khác chỉ muốn được mãi làm bạn với cậu. Tớ làm lơ sự trường đoản cú trọng của phiên bản thân nhằm mãi mãi được là các bạn của cậu. Vậy mà, có lẽ tớ vẫn quá yếu đuối trong quan hệ này. Một người cho chính là tất cả, còn một người thì kia chẳng là gì.

*

Ngoài cậu, tớ cũng có rất nhiều anh em và tớ cũng tương đối vui và niềm hạnh phúc khi bên họ đấy chứ. Cơ mà tớ vẫn ước ao cùng cậu, cậu biết mà. Cậu biết ko tớ chỉ mong sao một tình chúng ta trong sáng, thực lòng mà ở đó tớ nói theo một cách khác cho cậu nghe vớ cả. Tớ ước có một tình các bạn mà cậu cùng tớ hoàn toàn có thể lắng nghe nhau, tất cả thể share mọi thứ trong cuộc sống thường ngày này. Tuy nhiên điều đơn giản đó, sao mà trở ngại với tớ quá cậu à.

Nhiều thời gian tớ lần chần mình là gì của nhau nữa. Có lúc tớ cùng cậu rất thân, hồ hết thứ cậu đều là tín đồ hiểu tớ nhất. Cậu quan tâm tớ đến cả tớ tưởng chừng như chẳng có điều gì có thể mang cậu xa tớ. Cùng tớ cũng cảm nhận được cậu cũng đã có lần trân trọng tình chúng ta này. Nhưng có những lúc tớ lại cảm hứng như cậu cùng tớ chưa từng quen nhau. Đôi thời điểm cậu lướt qua tớ như chẳng nhận thấy tớ vậy. Cậu có tác dụng tớ hụt hẫng, đùa vơi. Tớ chẳng phát âm điều gì đang xảy ra. Tớ cảm thấy tim mình nhức lắm, như ai bóp nghẹn.

Xem thêm: Bài 5 - các kiểu dữ liệu trong c người dùng cần biết

Tớ đang từng dành riêng cho cậu tất thảy phần đông gì tớ có. Sự vô tứ trong sáng, sự tin tưởng, yêu thích và cả sự trân trọng nữa cậu à. Tớ quý thích cậu và xem cậu như một trong những phần trong cuộc sống đời thường của tớ. Mọi thứ về cậu tớ các biết cơ mà chưa bao giờ tớ có thể nói rằng cùng cậu. Tớ ước ao giữ đầy đủ điều đến riêng tớ cơ mà thôi. Và sâu thẳm trong trái tim này tớ ao ước nói là “tớ lưu giữ cậu”. Cuộc sống bon chen, mệt mỏi, tuy vậy lắng lòng mình tớ lại nghĩ mang đến cậu, bạn của tôi à.

*

Nhớ cậu, ao ước được thuộc cậu sinh sống lại trong thời hạn tháng thanh xuân ấy. Nhưng mà tớ không đủ can đảm, tớ sợ hãi lắm. Sợ cái cảm xúc tớ nhắn tin cho cậu, cậu lại nghĩ tớ làm cho phiền cậu. Sợ hãi cái cảm giác chỉ vài ba câu hỏi thăm rồi tớ với cậu lại rơi đúng im lặng. Tớ sợ cái cảm hứng vô hình đó. Cũng cũng chính vì như thay để từ bây giờ chúng ta lạc mất nhau, lạc mất thanh xuân.

Người ta nói vẫn chẳng có tình bạn trong sạch giữa nam và nữ. Trường hợp tình bạn đó thiệt sự lâu dài thì sẽ sở hữu một vào hai fan thích tín đồ còn lại. Cơ mà khi tình yêu ko được đáp trả thì tình chúng ta cũng ra đi. Và trong côn trùng quan hệ sống lưng chừng đó tớ đã từng thích cậu như thế.

Và chắc hẳn rằng đây đó là lí bởi vì cậu ra đi nhưng mà mãi cậu chẳng khi nào cho tớ một câu trả lời.

Có những quan hệ sẽ dễ dãi quên đi, nhưng cũng có thể có những quan hệ mà dù đi hết cuộc sống này, cũng sẽ chẳng thể nào có thể xóa nhòa. Và gồm có tình cảm chỉ với say nắng tốt nhất thời, nhưng cũng đều có những tình yêu sẽ dai dẳng mãi vào tim. Và tình yêu tớ dành cho cậu là mãi mãi.

Thanh xuân của tớ, mong mỏi cậu luôn vui vẻ cùng an yên.

Người tớ từng thương.

*

Nếu ngày trước anh anh dũng nói lời yêu thương thì thanh xuân của chúng ta đã không bỏ lỡ (Quang Nguyễn)

Năm cuối cấp, có chàng trai yêu cô nàng lớp phó học tập tập, tụi nó thân với nhau như hình cùng với bóng, hè nào thì cũng chở trên chiếc xe đạp. Vậy đó mà 4 năm xa nhấp lên xuống xa lơ, bao gồm đứa nào dám nói mến đứa nào đâu. Con nhỏ tốt nghiệp sư phạm rồi về có tác dụng cô giáo. Một hôm nó gạnh thăm quý ông trai, gặp gỡ nhau mừng như đầu năm đến, nó tin báo vui cho con trai trai biết: “Mày khỏe khoắn không, bao nhiêu năm đại học, tao nhớ ngươi lắm thiết bị ngốc. Mày có nhớ tao không?”

“Có chứ, tao nhớ mày lắm, mà sao gặp tao mày call tao là đồ ngốc không vậy?”

“Rồi sau này, mày đã biết, mày không có gì nói cùng với tao sao ngốc, tao xa mày đã tương đối lâu, lẽ như thế nào mày không có gì nói cùng với tao sao?”

“Có chứ, nhưng mà nói vật gì bây giờ?”

“Thì mày hy vọng nói cái gì cũng được, ví dụ như mày yêu ai này mà không dám nói”

“Liệu tao nói ra người ta không chịu đựng tao thì sao?”

“Chắc chắn chịu đựng mà, nói đi,nói đi”

“Ủa sao ngươi biết bạn ta chịu?”

“Thì, thì, thì tao đoán vậy mà, nói đi”

“Thôi, tao ko nói đâu”

“Mày không nói thì để tao nói. Này thiết bị ngốc, báo mang lại mày tin vui, nhưng tao chỉ nói đến mày biết vị thật sự tao siêu mến mày, tao chỉ ao ước người thứ nhất tao nói là mày”

*

Chàng trai khoái chí, hí hửng trong bụng: “Chuyện gì, nói đi, tao đang rất ý muốn nghe, khoan, khoan, nhằm tao nhắm đôi mắt lại cảm giác sự dịu ngọt, êm ái này, đã từ rất lâu tao đợi đợi”

“Tao sắp đến lấy chồng”.

Chàng trai đứng hình như một dòng cây khô, khẳng khiu, trơ trụi lá, đính thêm bắp từng chữ: “Hả? Mày mang ai?”

“Anh Minh, học đại học cùng, quen nhau năm nhất, ăn hỏi của tao, ngươi nhớ cho tới nha”

“Hả hả? Sao lại hoàn toàn có thể như vậy được chứ?”

“Mày ấp a, ngắc ngứ gì vậy, thôi tao về để chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, ngày mốt đàn trai qua, mày và đúng là đồ ngây ngô mà”

Chàng trai đứng yên ổn lặng, ú ớ trong miệng. Ngày mốt bầy trai qua, cũng chính là lúc con trai trai quăng quật quê ra đi xứ.

Tám năm tiếp theo chàng trai gặp mặt lại cô gái nơi khu đất lạ quê người. Cô nàng vẫn gương mặt như xưa, phái mạnh trai mong tránh né, tuy thế lại bị 2 tay của cô gái nắm tay kéo lại hỏi: “Trước khi tao chết, gồm một điều tao muốn biết, hồi kia mày gồm thương tao không? Tao cũng nói mang đến mày biết trước lúc chết, người tao yêu thương ko yêu cầu là ông xã tao, là ai thì mày thừa biết mà. Nè mày nhìn đi, đó là giấy chuẩn đoán của căn bệnh viện, tao bị ung thư, tao không thể sống được bao thọ nữa”.

*

Chàng trai ngờ ngạc tay run run, cố gắng xem cùng đọc kỹ từng chữ vào tờ giấy bệnh. Nó uất hứa hẹn gục đầu xuống nói khẽ, đậy giấu khuôn mặt buồn đầy dối lòng: “Không, không, tao chưa từng thương mày”.

Con nhỏ dại đưa tay lau nước mắt, nở niềm vui sau cùng, xúc cảm vỡ òa, vực dậy chạy đi thiệt nhanh, con trai trai vẫn ngồi đó đưa mắt nhìn theo trong sự lúng túng nghẹn ngào. Giữa tp đông người, dáng vẻ con bé dại đã mất hút.

Sáu tháng sau con nhỏ dại qua đời, đàn ông trai trở về nông thôn xưa, cũng tòa nhà này, cũng chiếc xe đạp đã rỉ sét. đàn ông trai buồn bã nhớ lại các kỉ niệm xưa, cùng nhỏ bạn thân trên cái xe đạp, một loại xe tri kỷ, gắn sát nhiều năm trời, đã từng qua bao lần nắng nóng mưa, phần đông vui buồn, trung ương sự nho nhỏ dại cùng nhau. Vỏ bánh xe vẫn bào mòn, cơ mà kỉ niệm ấy có hao mòn bao giờ, nó lặp lại những cam kết ức thật chậm. Mọi khoảnh xung khắc ấy vẫn lay động đến xúc cảm chàng trai.

Chàng trai chảy nhì hàng nước mắt, chú ý lên di ảnh của con nhỏ dại nghi chết giả khói hương. Vẫn hai con mắt này, vẫn mái tóc này, mà thời xưa chàng trai vẫn yêu siêu say đắm. Tình thương ấy im lẽ, nấp sâu vào chổ chính giữa hồn của một gã trai khờ, vắng lặng đi theo năm tháng.

Chàng trai lặng lẽ đốt nén hương cho tất cả những người bạn quá cố, nhị hàng nước đôi mắt chảy mãi như chưa lúc nào được khóc, thiên nhiên phía sau có một thằng nhỏ nhắn chạy lên: “Con kính chào chú. Chú là chúng ta của bà mẹ Hương con hả?”

*

Chàng trai vội vã chùi nước mắt trở lại trả lời: “Đúng rồi cháu, chú là bàn sinh hoạt xưa của người mẹ cháu”

“Sao nào giờ con chần chờ chú?”

“À, trên chú đi làm việc ăn xa, nay trở lại thăm nhà, sẵn ghé nhà mẹ cháu đốt nén hương, ủa mà bố cháu đâu?”

“Dạ. Cháu nghe bà nước ngoài nói, bà mẹ Hương và cha Minh ly hôn nhau lúc cháu mới hai tuổi”

“Ủa sao lại ly hôn hả cháu?”

“Ngoại nói, bà mẹ Hương không quên được bạn tình cũ, phải ly hôn”

“Vậy tín đồ tình cũ của chị em cháu là ai? Sao chú ko biết”

“Dạ. Cháu cũng không biết, dẫu vậy lúc chị em Hương còn sống, chị em Hương bao gồm nói với cháu. Tên của tín đồ tình cũ đã đặt tên mang lại cháu”

“Vậy cháu tên gì?”

“Dạ con cháu tên Hoàng”

Chàng trai giật mình hỏi lại: “Cái gì Hoàng?”

“Chú làm những gì mà tá hỏa vậy. Dạ, Đinh Nguyễn Xuân Hoàng”

*

Chàng trai vắng lặng một hồi, ngồi xuống vị không thể như thế nào đứng tiếp nổi. Thương hiệu thật của đàn ông trai là Nguyễn Xuân Hoàng. đấng mày râu trai bỗng nhớ ra câu nói ngày xưa, mà nhỏ dại bạn tốt nói: “nếu mà tín đồ tao yêu sau đây không đến được cùng với nhau, nếu bao gồm lấy chồng tao sẽ đặt thương hiệu cho nhỏ tao là tên gọi người tình của tao, nếu như là đàn ông thì lấy tên anh ấy, còn nếu là con gái, thì để tên nặng mùi thơm, tương tự như tên tao, như Dạ Lý chẳng hạn mày tìm ra không?”.

Những lời nói thuở ban sơ, cứ tưởng chừng như đùa, đâu nào ngờ nó đó là sự thật. Từ tương đối lâu chàng trai luôn thiếu tín nhiệm tình cảm của nhỏ bạn, sự nuối tiếc nuối gay gắt. Trên sao, trước kia này lại không nói, giá như trước đó kia nói tức thì lời yêu từ ban đầu, thì bây chừ sẽ không ân hận hận cùng luyến tiếc. Cánh mày râu trai bi đát bã, đau sầu, nghiến răng, quan sát di hình ảnh của con bé dại bạn học cơ mà thầm thì nhị từ “xin lỗi”, nó khóc như trẻ con con, cùng nhớ lại đa số câu nói nhưng năm cuối cấp các bạn hay nói.

Yêu là nên nói, như đói là đề xuất ăn, ai nhịn đói suốt là đần dại, khi chúng ta nói ra, thì các bạn đã sở hữu sẵn cha mươi xác suất cơ hội, còn nếu không nói thì các bạn đã mất trắng luôn ba mươi phần trăm cơ hội đó, nuốm thì tại sao bọn họ yêu mà không nói, dối lòng để làm gì. Nói ra chả mất đuối gì, cùng biết đâu đạt được tình cảm ấy. Thời hạn đi cực kỳ vội, thanh xuân con gái cũng giống như một loại lá, không tồn tại một cái lá nào dành hết dung nhan xanh nhằm chờ ngày thu cũ trở lại, nó đang rụng bất cứ lúc nào, vì đời thời điểm nào cũng đều có bão giông. Yêu thương là buộc phải nói, không một ai dành không còn cả tuổi xuân nhằm chờ câu nói ấy, họ có thể mỏi mệt vày chờ thừa lâu. Bởi vì thế hãy nhà động trước lúc chưa call là thừa muộn màng.

Bài viết liên quan