Kim Trọng đã từ lâu nghe tiếng Thúy Kiều tài sắc toàn vẹn và hôm lễ phân trần mới bắt gặp ba chị em đi dạo hội trê tuyến phố về. Hình ảnh diễm lệ của phụ nữ Kiều nép mình bên dưới hoa khiến cho chàng thổn thức tương tư!…Chàng tìm thuê 1 căn nhà sinh hoạt gần đơn vị nàng và được chủ nhà chấp thuận đồng ý cho mướn: “Lấy điều du giao lưu và học hỏi thuê Túi đàn, cặp sách, đề huề dọn sang”… phái mạnh nghĩ thầm ráng nào cũng đều có dịp chạm mặt nàng nhằm “tỏ tình” và đây cũng là 1 trong những cơ duyên vì chưng trời định! Hằng ngày, con trai thường lấn la ở quán khách mặt đường để trông chờ bóng hình nàng… Và, đến nay đã hai tuần trăng, vào 1 trong các buổi sáng đẹp nhất trời, phái mạnh trông thấy bên kia tường, bóng fan đang cách thướt tha bên dưới hành cây đào. Tức thì đại trượng phu buông cầm, xốc áo chạy ra thì phụ nữ đã biến đổi mất, chỉ với để lại mùi mừi hương nồng nàn… cánh mày râu liền dạo bước quanh tường ngăn gấm, thốt nhiên thấy trên nhánh đào một cành kim thoa, con trai liền giơ tay cùng với lấy: Lần theo tường gấm dạo quanh trên đào nhác thấy một cành kim bôi Giơ tay vói lấy về công ty Nầy vào khuê các, đâu mà cho đây? Ngẩm âu bạn ấy, báu nầy Chằng duyên không dễ vào tay ai cầm!”… sáng sủa hôm sau, trời vừa bắt đầu tan sương, Kim Trọng bỗng nhiên thấy thiếu phụ đang đi đủng đỉnh quanh tường, rứa ý tìm vật gì…chàng đoán biết liền đựng tiếng từ phía vị trí này thành: “Thoa nầy bắt được hư đo đắn đâu thích hợp phố mà mong mỏi châu về ?” “Hợp Phố châu hoàn” là thành ngữ cội Hán, tức là những mẫu quí giá cấp thiết mất đi được, ở đầu cuối quay về với chủ nó. Ý nói Kim Trọng nhặt rước cành kim thoa cùng trao lại cho thanh nữ Kiều là một trong sự bình thương như châu về hòa hợp Phố với để nói lên lòng trọng nghĩa khinh tài của chàng: “Chiếc thoa như thế nào của mấy mươi mà lòng trọng nghĩa, khinh thường tài, xiết bao!” Của mặc dù tơ tóc nhưng lại mang nặng thủy chung nên gặp mặt cơ hội này, Kim Trọng ngay tức khắc về phòng, rước thêm hai loại xuyến vàng cùng một vuông khăn trao bộ quà tặng kèm theo cho Kiều: “Rằng từ ngẫu nhĩ gặp nhau âm thầm trông, trộm nhớ, lâu nay đã chồn…” Xương mai, tính đang rủ mòn Lần lừa, ai biết hãy còn hôm nay! mon tròn như nhờ cất hộ cung mây trần trần một phận ấp cây đang liều Tiện trên đây xin một hai điều Đài giương soi cho dấu bèo cho chăng ? Đài gương “ám chỉ về Kiều” tất cả soi sáng cho dấu lộc bình “Kim Trọng” đến chăng? tiếng nói khiêm cung ấy của nam giới thư sinh đã va đến trái tim mẫn cảm của Thúy Kiều, chị em xúc rượu cồn và đối đáp “Ngần ngừ, con gái mới thưa rằng Thói nhà băng tuyết, chất hằng phỉ phong dù khi lá thấm, chỉ hồng đề nghị chăng thì cũng tại lòng mẹ cha
Thúy Kiều thành thật nói đến thói đơn vị thanh bạch, đã nạp năng lượng rau phong, rau phỉ như mọi người ở thôn quê nhưng luôn luôn luôn lưu giữ gia phong, vâng lời phụ vương mẹ. Hai trung tâm hồn cao đẹp nhất đã bắt gặp và đính bó cùng với nhau trường đoản cú phút đầu, khi Kim Trọng trao vật lưu niệm mang đến Kiều: “Rằng vào buổi mới lạ lùng Nể lòng, có lẽ cầm lòng đến chăng! Đã lòng quân tử đa mang 1 lời, tiến thưởng tạc đá vàng thỉ chung
Được lời như cổi tấm lòng Giở kim bôi với khăn hồng trao tay Rằng: Trăm năm cũng từ trên đây Của tin, gọi một chút nầy có tác dụng ghi…” Để ca ngợi tinh thần “trọng nghĩa khinh tài” của người việt nam Nam, new đây,Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama đã đi đến thăm vn trong nhị ngày từ 23 đến 25 tháng 5 năm 2016. Trong buổi nói chuyện tại tp. Hà nội và không đúng Gòn trước hàng chục ngàn người tham gia nhất là thanh niên đã nhiệt thành hoan hô lúc ông nhắc đến bài xích hệch binh sĩ “Nam Quốc tổ quốc Nam Đế cư…”của Lý hay Kiệt cùng hai câu thơ bất hủ cùa thi hào Nguyễn Du: Rằng: “Trăm năm cũng từ phía trên Của tin, gọi một chút ít nầy có tác dụng ghi” tình yêu của Thúy Kiều và Kim Trọng không đầy đủ gắn bó cùng với nhau đông đảo kỹ vật ngoài ra gắng bó về phương diện trung khu linh nữa! Hôm ấy, trong một đêm trăng sáng, nhân lúc bố mẹ của phụ nữ đi tham dự tiệc chưa về, nữ đã dũng mạnh dạng băng rào qua nhà Kim Trọng và hai bạn đã đồng ý viết lời trên giấy tờ hoa tiên với ngữa mặt lên trời mà thề: “Vừng trăng vằng vặc thân trời Đinh ninh nhị miệng một lời sng song” Tóc tơ vặn tấc lòng Trăm năm tạc một chữ đồng tự đây. Nhưng than ôi! “Phước bất tùng lai, họa vô solo chí”, như thế nào là tai ương xẩy ra trong gia đình Thúy Kiều, rồi Kim Trọng cần về quê chịu đựng tang mang đến ông chú. Kiều bơ vơ không có bất kì ai nương tưa nên đường cùng phải phân phối mình để chuộc phụ vương và em. Trước lúc ra đi, Kiều năng ni cùng với em là Thúy Vân, nỗ lực chị nhằm trao duyên mang lại Kim Trọng với lời lẽ đầy xúc động: “Cậy em, em gồm chịu lời Ngồi lên mang đến chị lạy rồi lại thưa Giữa đường đứt gánh tương bốn Keo loan chấp nối, tơ thùa mặc em”… Và, trao mang đến Thúy Vân rất nhiều kỹ vật cùng với lời trăn trối: mẫu vành cùng với bức tờ mây Duyên nầy thỉ giữ, trang bị nầy của thông thường Dù em nên bà xã nên ck Xót fan mệnh bạc, ắc lòng chẳng quên Mất bạn còn chút của tin Phím bầy với mãnh mùi hương nguyền thời trước Mai sau cho dù có khi nào Đốt lò hương ấy so tơ phím nầy Trông ra ngọn cỏ lá cây Thấy liu riu gió là tốt chị về Hồn còn sở hữu nặng lời thề Nát thân người thương liểu thường nghì Trúc Mai Dạ đài cách mặt tắt thở lời Rằng xin bát nước cho người thác oan! Ôi Kim Lang! hởi Kim Lang Thôi thôi! thiếp đang phụ chàng từ đây.

Bạn đang xem: Thúy kiều và kim trọng

Thúy Kiều đã phải lấy chồng 6 lần (Mã Giám Sinh, Thúc Sinh, bội nghĩa Hạnh, từ bỏ Hải, Thổ Quan cùng Kim Trọng) nhưng chỉ gồm 3 tín đồ yêu. Đó là Kim Trọng, Thúc Sinh với Từ Hải. Kim Trọng là bạn yêu thứ nhất và là người ck cuối cùng của Thúy Kiều.

*

Hai người yêu nhau khi không ai qua vòng thơ bé. Thúy Kiều thời điểm đó mới “xuân xanh giao động tới tuần cập kê” (đến tuổi mang chồng). Vì thế lúc gặp gỡ và yêu thương Kim Trọng con gái mới 15 tuổi. Kim Trọng cũng chẳng rộng gì, “với vương Quan, trước vốn là đồng thân” (bạn học với vương Quan) nhưng Vương quan liêu là “một trai bé thứ rốt lòng” của phòng họ Vương, có nghĩa là con trai út, em của “hai ả Tố Nga” Thúy Kiều với Thúy Vân. Bởi vậy Kim Trọng, gồm lớn tuổi rộng Vương quan liêu thì cũng chỉ là 16, 17 tuổi là cùng. Tâm, sinh lý của tuổi ấy chưa có điều kiện cho một tình yêu khá đầy đủ và bền chặt. Cảm tình chẳng qua chỉ nên rung đụng đầu đời của tuổi trẻ.

Ở hội Đạp thanh, đi dạo tiết thanh minh đám trẻ con ấy đã gặp gỡ nhau. Khi chị em Thúy Kiều :

Trông chừng thấy một văn nhân,

Lỏng buông tay khấu, bước lần dặm băng.

Đề huề lưng túi gió trăng,

Sau chân theo một vài ba thằng con con.

Tuyết in sắc ngựa câu giòn,

Cỏ pha color áo nhuộm non domain authority trời.

Cả hai mẹ nhà Kiều sẽ xao xuyến, đã rung đụng trước con trai trai bắt đầu quen: “hai kiều e lệ nép vào bên dưới hoa”. Hai kiều, hai siêu mẫu – chữ kiều ở đây với nghĩa là rất đẹp chứ không phải tên riêng. Rồi khi chia ly thì “khách vẫn lên ngựa, người còn gạnh theo”. “Người” chứ không phải chỉ bản thân Kiều “ghé theo”. Đến phía trên ta biết là Kim Trọng được cả hai cô gái nhà chúng ta Vương để ý. Nguyễn Du vốn tài chơi chữ, cùng với giọng vui nhộn đã phán ngay: “Người quốc sắc, kẻ thiên tài/ Tình trong như đã, mặt xung quanh còn e” (như sau này viết về bội nghĩa Hạnh: “Bạc rước mặt bạc đãi kiếm đường mang đến xa”). Người quốc sắc là Thúy Kiều, tuy nhiên kẻ thiên tài là Kim Trọng thì vẫn còn phải xem lại. Thiết yếu Nguyễn Du nói với Thúy Kiều về Kim Trọng:

Nguyên người quanh quất đâu xa,

Họ Kim thương hiệu Trọng, vốn bên trâm anh.

Nền phú hậu, bậc tài danh,

Văn chương nết đất, sáng dạ tính trời.

Phong tứ tài mạo tót vời,

Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa.

Xem “lý lịch trích ngang” của Kim Trọng ta thấy anh ta là nhỏ nhà gia thế (trâm anh), phong phú (phú hậu), rất đẹp mã (phong nhã, hào hoa) nhưng bất tài (văn chương là nhờ phát mồ mả (nết đất), thông minh là vì trời cho (tính trời) mà có(1). Những điểm lưu ý đó, Thúy Kiều – một cô gái 16 tuổi, sống trong nhung lụa “êm đềm trướng bao phủ màn che. Tường đông ong bướm đi về mặc ai” làm sao mà biết được. Chỉ sau này khi đã yêu Kim Trọng, qua tiếp xúc, nàng mới dần dần nhận ra. Chính vì vậy mà lại Thúy Kiều mới bao gồm vai trò đặc biệt quan trọng và ứng xử khác nhau trong quan lại hệ tình yêu với Kim Trọng từ bỏ khi bắt đầu yêu cho đến tận 15 năm sau, khi gặp lại cùng thành hôn với đấng mày râu (nhưng chỉ “đem tình cầm sắt đổi ra gắng cờ”).

Tan hội Đạp thanh, cộng đồng trẻ chia ly nhau trong tình cảm lưu luyến, không dừng lại ở đó “tình trong như đã, mặt quanh đó còn e”, Kim Trọng rước cớ thuê công ty Ngô -Việt yêu đương gia, hàng xóm Vương ông để trọ học, nhưng thực ra là tìm thời cơ để gặp hai Kiều. Dù cầm cố Nguyễn Du đã ca tụng Kim Trọng là “tài mạo tót vời” nhưng lại xét toàn bộ trong tình ái Kim – Kiều thì chỉ bao gồm mỗi loại sự thuê đơn vị trọ học của anh ấy là thông minh thôi, còn toàn bộ mọi xử sự của quý ông chẳng tất cả mảy may nào chứng tỏ anh ta có tài năng cả.

Một ngày Thúy Kiều đi dạo vườn hoa, vướng dòng trâm tải tóc lên cành đào, Kim Trọng vô tình bắt được và gặp gỡ được Thúy Kiều, khi nàng đi tìm thoa. Gặp nhau, trai gái vui mừng, Kim – Kiều thỏa lòng mong nhớ nhưng mà Kim Trọng vẫn đứng mặt tường công ty mình nhưng tán tỉnh:

Thoa này bắt được hư không,

Biết đâu vừa lòng Phố mà ước ao châu về!

Và Thúy Kiều vẫn đứng mặt nhà mình, nói vọng sang:

Ơn lòng quân tử sá gì của rơi.

Chiếc thoa như thế nào của mấy mươi,

Mà lòng trọng nghĩa khinh tài xiết bao.

Rồi Kim Trọng “vội về thêm rước của nhà/ Xuyến quà đôi chiếc, khăn là một vuông” để tặng kèm bạn gái. Bây chừ Kim Trọng mới: “thang mây rón bước ngọn tường”(trèo lên thang mây tuồn người liếc qua tường) và thấy: “phải tín đồ hôm nọ cụ thể chẳng nhe?” (rõ ràng, và đúng là người hôm nọ gặp gỡ ở hội Đạp thanh).

Giả sử cành thoa là của Thúy Vân thì sao? Thì làm cái gi có Truyện Kiều! dựa vào đó mới có chuyện yêu đương giữa Thúy Kiều cùng Kim Trọng. Cũng từ trên đây ta thấy toàn bộ là vày Thúy Kiều nhà động.

Khi Kim Trọng tỏ tình, Thúy Kiều như mọi cô gái nề nếp, có giáo dục đào tạo trả lời:

Dù lúc lá thắm chỉ hồng,

Nên chăng thì cũng tại lòng chị em cha.

Nặng lòng xót liễu bởi vì hoa,

Trẻ thơ vẫn biết đâu nhưng dám thưa.

Nàng chỉ nói cho đề nghị phép thôi. Cũng chính vì ngay đó, lúc Kim Trọng nằn nì thì nàng đã nhận được lời ngay:

Đã lòng quân tử nhiều mang,

Một lời vâng, tạc đá tiến thưởng thủy chung

Thời gian sau là thời gian may bỗng dưng đến, mái ấm gia đình Vương ông về quê mừng sinh nhật công ty ngoại. Phái nữ đã nhà động chuẩn bị hoa quả để tiếp người yêu:

Thì trân thức thức sẵn bày

rồi đi sang công ty Kim Trọng:

Gót sen thoăn thoát đi dạo ngay mé tường

Thúy Kiều phải:

Lần theo núi giả đi vòng,

Cuối tường dường bao gồm nẻo thông mới rào.

Xắn tay unlock động đào,

Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên Thai.

Rồi cùng Kim Trọng:

Sánh vai về chốn thư hiên,

Góp lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông.

Thúy Kiều xem tranh và đề thơ, khen tranh Kim Trọng vẽ và chuyện trò về mình, về nhân duyên của nhị người cho đến gần sáng:

Ngày vui ngắn chẳng đầy gang,

Trông ra ác sẽ ngậm gương non đoài

thì Kiều bắt đầu ra về. Về đơn vị biết cha mẹ “còn dở tiệc hoa không về” nên cô bé lại:

Xăm xăm băng lối vườn cửa khuya một mình.

Lần nữa lại “cọc đi kiếm trâu”:

Nàng rằng: khoảng chừng vắng đêm trường,

Vì hoa bắt buộc phải đánh đường tìm hoa.

Lưu ý tại phần trên: động đào, Thiên Thai trong văn hóa truyền thống dân gian china và việt nam là chỉ vị trí tiên ở. Hoa chỉ lũ bà phụ nữ (Từ điển Truyện Kiều có 107 lần), duy nhất một lần này Nguyễn Du sử dụng hoa nhằm chỉ Kim Trọng. Lần chạm chán gỡ này, ngay trong đêm đôi bạn trẻ say sưa trao gởi tình yêu. Họ “tiên thề cùng thảo một chương/ Tóc mây một món dao vàng phân chia hai”, rồi:

Chén hà sánh giọng quỳnh tương,

Dải là hương lộn bình gương láng lồng.

(Uống rượu, quấn quýt mang lại sổ cả dải áo, ôm nhau, nhẵn hai tín đồ lồng vào nhau trong gương thành một.)

Nhưng Kim Trọng chỉ dừng lại đó, bởi anh ta sợ, ko dám làm gì xa rộng với tại sao chưa dạm hỏi Thúy Kiều:

Chày sương chưa nện ước Lam,

Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng?

Thúy Kiều lại cần động viên, khuyến khích fan yêu:

Đừng điều nguyệt nọ hoa kia,

Ngoài ra ai có tiếc gì cùng với ai.

Đến cầm mà Kim Trọng lại mang chuyện music cầm đài với bình thường Kỳ ra để lảng tránh, rồi đưa lũ cho Thúy Kiều. Thúy Kiều đành buộc phải đánh đàn. Tiếng bầy của Thúy Kiều nhờ cất hộ gắm và mời điện thoại tư vấn tình yêu làm cho Kim Trọng say đắm và “có chiều lả lơi”. Tất nhiên, người con gái nào cũng bắt buộc tỏ ra “đứng đắn” mà chống lại, dẫu vậy ngay đó chị em lại khuyến khích:

Vườn hồng bỏ ra dám ngăn rào chim xanh.

Nhưng Kim Trọng cũng chỉ đến đó là dừng lại. Kim Trọng là nho sĩ, vốn chỉ xuất sắc lý luận, không thực tế, không hiểu tâm lý, cảm tình của phụ nữ. Gặp người yêu cơ mà chỉ toàn nói tranh vẽ, chuyện văn chương và âm nhạc với phần đông điển tích, điển cố, ngồi nghe từ “Hán Sở chiến trường”, đến bạn dạng nhạc “Phượng Cầu” và “Kê Khang cùng với khúc Quảng Lăng” thời Tần, rồi lại khúc “Quá quan” của Chiêu Quân đi cống Hồ… thì Thúy Kiều cũng đành chịu đựng để rồi sau này, lúc đã chia ly với Kim Trọng, người vợ đã phải luyến tiếc ăn năn và trách móc:

Nhị đào thà bẻ cho người tình chung.

Ngay hôm kia Kim Trọng bắt buộc về Liêu Dương hộ tang chú. Lúc chia tay, Thúy Kiều lại phải dữ thế chủ động trong tình cảm. Cái bệnh lý của nho sĩ là nghi ngờ, Kim Trọng thiếu tín nhiệm người yêu “dám xa xôi mặt mà lại thưa thớt lòng” nên phải dặn dò:

Gìn tiến thưởng giữ ngọc mang lại hay,

Cho đành lòng kẻ chân trời cuối trời.

Để an ủi, cổ vũ Kim Trọng, Thúy Kiều lại lần nữa khẳng định:

Đã nguyền nhị chữ đồng tâm,

Trăm năm thề chẳng ôm cầm cố thuyền ai.

Không hành động, mưu mẹo như Thúc Sinh, không khốc liệt như tự Hải phải Kim Trọng đã không có được Thúy Kiều.

Xem thêm: Gợi Ý 6 Kiểu Tóc Phù Hợp Với Khuôn Mặt Bạn? Gợi Ý 6 Kiểu Tóc Phù Hợp Cho Từng Khuôn Mặt

Thời gian xa cách, đi Liêu Dương chịu đựng tang, Kim Trọng chỉ suy nghĩ, bi thiết cho bạn dạng thân mình, bồi hồi khổ não:

Ngại ngùng một bước một xa

Một lời trân trọng châu sa mấy hàng.

Buộc im quảy gánh cấp vàng,

Mối sầu té nữa cách đường phân chia hai.

Thúy Kiều xa người yêu, gặp mặt cơn gia trở thành đã phải cung cấp mình chuộc phụ thân và đồ gia dụng vã với mối tình tan vỡ. Phái nữ dằn vặt, đau đớn, tự dấn mình phải chịu trách nhiệm cho sự đổ vỡ tình yêu thương với Kim Trọng. Người vợ ít nghĩ cho chính mình mà tất cả chỉ nghĩ mang đến Kim Trọng:

Phận dầu, dầu vậy cũng dầu,

Xót lòng đeo đẳng xưa nay một lời!

Công trình đề cập biết mấy mươi

Vì ta khăng khít cho tất cả những người dở dang.

Thề hoa không ráo chén bát vàng,

Lỗi thề thôi đã phũ phàng cùng với hoa,

Trời Liêu đất nước bao xa,

Nghĩ đâu rẽ cửa phân tách nhà từ tôi.

Là tín đồ nặng tình nặng trĩu nghĩa cùng thông minh, rộng ai hết cô gái biết em mình cũng có tình tất cả ý cùng với Kim Trọng. Nay duyên phận mình không giữ được nữa nên cô bé đã chủ động xe pháo duyên mang lại Kim Trọng cùng với Thúy Vân. Cũng dựa vào vậy nhưng mà Kim Trọng mới bao gồm một mái ấm gia đình hạnh phúc, tất cả đông con cái và học tập đỗ đạt về sau. Còn Thúy Kiều bước đầu cuộc đời “gió táp mưa sa/ Mấy trăng cũng khuyết, mấy hoa thuộc tàn”. Trong cuộc sống gió những vết bụi đau mến ấy, khi bắt đầu ra đi, thiếu nữ da diết ghi nhớ Kim Trọng. Thậm chí là khi mới bị bắt đến Lâm Tri, lần nhớ nhà đầu tiên, phụ nữ còn lưu giữ Kim Trọng:

Tưởng bạn dưới nguyệt bát đồng,

Tin sương luống phần lớn rày ao ước mai chờ.

Bên trời góc bể bơ vơ,

Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.

trước cả nhớ phụ huynh mình:

Xót tín đồ tựa cửa hôm mai,

Quạt nồng ấp lạnh phần lớn ai kia giờ.

Khi đã bị bán vào lầu xanh, sau hầu hết chống đối quyết liệt, bị Tú Bà hành hạ, đàn bà đã từ tử không thành, thanh nữ lại bỏ trốn với Sở Khanh ko thoát đành phải đồng ý số phận:

Thân lươn bao cai quản lấm đầu,

Tấm lòng trinh trắng từ sau xin chừa.

Nơi khu đất khách quê người, một mình vò võ, Thúy Kiều lại ghi nhớ nhà nhưng mà lần này, hình trơn của Kim Trọng chỉ với thoáng qua sau khoản thời gian nhớ phụ thân mẹ. Thực chất là người vợ chỉ băn khoăn, lưu ý đến việc Thúy Vân vẫn cưới Kim Trọng hay không chứ chưa hẳn nhớ Kim Trọng:

“Nhờ ơn chín chữ cao sâu,

Một ngày 1 ngả bóng dâu tà tà.

Dặm nghìn nước thẳm non xa,

Nghĩ đâu thân phận bé ra cầm này.

Sân hòe chút ít thơ ngây,

Trân cam, ai kẻ đỡ thay bài toán mình.

Nhớ lời nguyện ước ba sinh,

Xa xôi ai có thấu tình chăng ai”?

“Tình sâu ước ao trả nghĩa dày,

Hoa tê đã lẹo cành này cho chưa?”

Thúy Kiều yêu Kim Trọng cơ hội mới phi vào tuổi yêu thương đương. Nhìn trong suốt 15 năm xa cách, Thúy Kiều 5 lần nhớ gia đình, tín đồ thân, chỉ có một lần nhớ Kim Trọng ở lầu ngưng Bích và cũng là lần cuối cùng, bởi sau đây cùng với thời hạn và kinh nghiệm cuộc đời, bạn nữ có thêm tình cảm với Thúc Sinh và Từ Hải, đàn bà mới nhận ra sự ngây thơ của tuổi trẻ nhằm rồi sau 15 năm gặp mặt lại, Kim Trọng như tín đồ xa lạ: “nọ cánh mày râu Kim đó, là tín đồ ngày xưa”.

Làm sao cho nỗi như thế? Kim Trọng sau mấy tháng hộ tang chú ở Liêu Dương trở về, biết chuyện tín đồ yêu của bản thân đã phải dấn thân vào khu vực gió những vết bụi nhưng anh ta đã có tác dụng gì? dù cho là con nhà giàu có (nền phú hộ), dẫu vậy anh ta đang không đi kiếm để chuộc phái nữ về nhưng chỉ thiết bị vã, khóc lóc:

Chàng càng nghe nói, càng dàu như dưa.

Vật mình vẫy gió, tuôn mưa,

Dầm dề giọt ngọc, thờ thẫn hồn mai.

Đau đòi đoạn bất tỉnh đòi thôi,

Tỉnh ra lại khóc, khóc rồi lại mê.

Truyện Kiều có 73 tự khóc. Trong số ấy Thúy Kiều khóc 24 lần nhưng phần lớn là khóc âm thầm “một mình âm ỷ tối chầy/ Đĩa dầu vơi, nước mắt đầy năm canh”, chỉ có Kim Trọng là khóc to nhất, khóc “sụt sùi” trước mắt các người, làm cho Vương ông cần dỗ dành vỗ về (như dỗ trẻ em con):

Thấy nam giới đau nỗi biệt ly.

Nhẫn ngừng, ông bắt đầu vỗ về khuyên nhủ can.

Anh ta trót hứa hẹn “bao nhiêu của, mấy ngày đường/ Còn tôi, tôi một gặp nàng new thôi” đề nghị “đinh ninh mài lệ chép thơ/ Cắt bạn tìm tõi, gửi tờ nhắn nhe” nhằm tìm Thúy Kiều.

Nhưng hỡi ôi, vương Quan với Kim Trọng là người có học, Thúy Kiều bắt đầu bị buôn bán chưa lâu. Lúc Mã Giám Sinh mua nữ giới có làm lễ “nạp thái”, lại còn “cò kè sút một thêm hai”, chắn chắn Vương Quan gồm biết bọn họ Mã từ đâu đến. Tất cả xa lắm thì đi đường đi bộ đến địa điểm cũng chỉ mất một tháng:

Những là kỳ lạ nước lạ non,

Lâm Tri vừa một mon tròn tới nơi.

Thế nhưng Kim Trọng không đi kiếm mà lại mượn, thuê người đi tìm ở Lâm Thanh (Biết bao công mượn của thuê”). Sau 15 năm Thúy Vân còn biết nghi ngờ:

Nọ Lâm Thanh cùng với Lâm Tri,

Khác nhau một chữ, hoặc khi tất cả lầm.

Tại sao Kim Trọng không đi kiếm Thúy Kiều và lại cưới tức thì Thúy Vân với chúi đầu vào sách vở để thi đỗ, làm quan? Đến nỗi khi gặp mặt lại Thúy Kiều, Kim Trọng nề hà cưới thiếu phụ thì thiếu phụ vội gạt đi “sự muôn năm cũ, kể đưa ra bây giờ”, “nói đưa ra kết tóc xe tơ/ Đã bi quan cả ruột mà nhơ cả đời”. Vì chưng nể anh chị em thuyết phục mà lại Thúy Kiều nhận lời cưới Kim Trọng nhưng mà rồi đêm động phòng bạn nữ mới nói thành tâm mình:

Nghĩ nam giới nghĩa cũ, tình ghi.

Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may.

Và gay gắt hơn là nói cùng với anh ta:

“Lại tựa như những thói bạn ta,

Vớt mùi hương dưới khu đất bẻ hoa cuối mùa.

Khéo là giở nhuốc bày trò,

Còn tình đâu nữa, mà thù đấy thôi,

Người yêu thương ta xấu với người,

Yêu nhau, thì lại bằng mười phụ nhau”.

“Hay gì vọc cánh hoa tàn nhưng mà chơi”.

Và cay đắng hơn là Thúy Kiều khước từ cái tại sao con loại nối dõi tông mặt đường mà đông đảo người mong muốn Thúy Kiều mang Kim Trọng:

Cửa bên dù tính về sau,

Thì đà em đó, lọ mong chị đây.

Kim Trọng là ông chồng của Thúy Vân mặc dù Thúy Vân là em gái của Thúy Kiều, quan lại hệ gia đình Thúy Kiều là chị. Nhưng mà Thúy Kiều vẫn là người yêu của Kim Trọng, lại là phụ nữ, hiện giờ lại là bà xã của Kim Trọng, theo lễ giáo, chị em phải nói “lọ cầu thiếp đây” chứ, sao lại xưng chị với Kim Trọng? vì qua vớ cả, Thúy Kiều như vẫn tỏ cách biểu hiện coi hay Kim Trọng. Ta đột nhớ tới hồ nước Xuân Hương: “Này này chị nói mang đến mà biết/ chốn ấy hang hùm chớ mó tay”.

Cũng vị vậy cơ mà hai tín đồ chỉ là bạn bè. Thúy Kiều có đám hỏi thứ 6 vào đời nhưng cô gái không làm vk của Kim Trọng.

————

(1) Xem trần Quốc Quýnh, Thử tìm hiểu tâm sự Nguyễn Du qua Truyện Kiều, Nxb giáo dục và đào tạo Việt Nam, 2010.