Dân nghịch thể thao việt nam đã cải biên ra những lối chơi thể thao “tà đạo” như dùng bàn nhựa tấn công bóng chuyền, sử dụng cục gạch tiến công quần vợt...

Bạn đang xem: Dị nhân chơi bóng chuyền bằng ghế


Trò chuyện với vận tải viên những năm tức khắc đoạt thương hiệu vô địch láng chuyền bãi biển nước nhà Trần Ngọc Cao đánh (TP.HCM), hỏi anh bí quyết làm sao chơi bóng chuyền hay mang đến như vậy. Ráng cho câu trả lời, Cao tô rủ rê chúng tôi về sảnh bóng chuyền cầu Tre trên đường Lương vắt Vinh (P.Tân Thới Hòa, Q.Tân Phú) - đấy là sân bóng trào lưu đã gửi anh cho với nhẵn chuyền đỉnh cao.
Hôm shop chúng tôi theo chân Cao Sơn đến sân trơn chuyền mong Tre, trên sân có tầm khoảng 100 bạn rôm rả bàn tán trận đấu đang diễn ra. Phía bên đó sân, một mong thủ khoác quần ngắn, túa trần, chân không sở hữu giày. Đặc biệt hơn, anh sẽ ôm cái bàn nhựa, chấp địch thủ bên phần sân đối diện chơi bởi tay. Chiếc bàn 4 chân lớn là thế, vướng là thay vậy nhưng ước thủ này vẫn tinh chỉnh và điều khiển lanh lẹ, “bắt” được rất nhiều cú tiến công nhét bóng dọc biên lẫn cuối sân của đối thủ. Không phần lớn thế, anh còn “ôm bàn” lên lưới ghi điểm rất điệu nghệ.
“So đó, nó là trùm đùa bóng chuyền bởi vũ khí làm việc sân này, mà chắc hẳn trùm trong cả nước chứ chưa phải chơi”, anh Nguyễn Thiệp, người gắn bó cùng với sân mong Tre từ lúc nó thành lập hơn 15 năm trước, tiết lộ trong lúc cửa hàng chúng tôi đắm mát xem trận đấu. Anh Thiệp cho thấy nếu tiến công bóng chuyền bằng bàn nhựa thì è Văn So, quê Đồng Tháp, là danh tiếng nhất sân mong Tre. è Văn So vốn là cựu mong thủ trước kia sinh hoạt ở nhóm bóng chuyền Nhà văn hóa truyền thống Thanh niên, sau về trên đây chơi. Ban sơ do trình độ chuyên môn nhỉnh rộng các anh em khác phải anh bày ra trò chũm bàn nhựa, vốn của quán cà phê ngay trong sân, để chấp bạn khác thi đấu. Cũng máu ăn thua nên bao gồm khi anh vừa chấp bàn, vừa chấp kẻ địch đánh nửa sân, ai ý muốn chấp giao diện gì anh cũng chơi. Cứ thế, So tấn công bóng bởi bàn còn giỏi hơn đánh bởi tay.
Khi được hỏi tranh tài bằng các loại “đồ chơi” nào là khó nhất, tay vợt có biệt danh là Tý “ghế” cho biết: “Trong các loại “đồ chơi” thì đánh bằng chai rượu và viên gạch là tương đối khó nhất. Vày những sản phẩm công nghệ này cực kỳ nhỏ, bạn chơi yêu cầu tốn những lực để đưa bóng sang sân đối phương”. Người được xem như là đánh bằng chai rượu tốt nhất chính là Dũng VK, bạn đã cách qua tuổi 60.
Không riêng biệt TP.HCM, ngơi nghỉ Hà Nội cũng đều có cao thủ Hòa Nhái chuyên chơi quần vợt bằng chảo, nồi, ghế nhựa, thùng bia, giỏi chụp chọi, tức là dùng tay chụp nhẵn mà kẻ thù đánh sang sau đó chọi quý phái phần sân địch thủ để ghi điểm.
“Nói ra ít người tin nhưng mà đó là việc thật, tôi sẽ hơn 10 lần giao đấu với anh So. Anh nạm bàn vật liệu nhựa còn tôi thi đấu thông thường nhưng chưa chiến thắng được anh lần nào. Hiện tại anh So phải chấp tôi nửa sân, ảnh chỉ đánh trong nửa phần sân bên tôi nhưng đề xuất chật vật lắm tôi bắt đầu giành chiến thắng”, trần Ngọc Cao sơn thổ lộ. Không chỉ dùng bàn nhựa đánh chiến thắng Cao Sơn, các tuyển thủ bóng chuyền trong công ty ở nước ta nghe danh anh cũng đến sân cầu Tre lâu giáo cùng theo ghi thừa nhận của các khán giả tại sân thì không ai chiến thắng nổi è Văn So trong cả trận. Tiếng tăm của trằn Văn So còn vang ra tận Campuchia, thailand khi các cầu thủ nhẵn chuyền nước bạn tìm tới sân tranh tài. Anh Nguyễn Thiệp cho biết họ đều là những tuyển thủ bóng chuyền của Campuchia, Thái Lan trải qua sự trình làng của các tuyển thủ bóng chuyền việt nam nên mang đến sân giao lưu cùng “các mong thủ nước ngoài đều trầm trồ tài nghịch bóng chuyền bởi bàn vật liệu nhựa của è Văn So”.
Hỏi trằn Văn So làm thế nào anh đùa bóng chuyền bởi bàn vật liệu nhựa hay đến như vậy, anh nói: “Cái này phải có năng khiếu, đam mê cùng phải cần mẫn luyện tập. Thuở đầu tôi cố bàn chơi đa phần cho vui tuy nhiên càng nghịch càng thấy nó hay lắm. Khi chơi bằng bàn nhựa, tốc độ bóng bay gấp đôi so với những người đánh thủ công nên mình đánh chuẩn xác, đúng kỹ thuật đối thủ sẽ rất khó chống đỡ. Đó là chưa kể nếu rèn luyện được số đông pha tiến công trên lưới thì địch thủ coi như chịu thua”.

Xem thêm: Xem bàn thắng đẹp nhất thế giới năm 2016 do cầu thủ malaysia ghi


phần đa ngày qua, fan dân tự nông thôn mang lại thành thị sinh hoạt Quảng Bình sôi nổi với 3 kỳ nhân lạ mặt đến từ những tỉnh miền Nam có tài năng đánh bóng chuyền, nhất là đánh bởi ghế, tạo thành những cuộc chiến vô chi phí khoáng hậu.


15g chiều một ngày giữa mon 4, nhiều người đổ về sảnh bóng chuyền công ty văn hóa tiểu khu vực 5 (P.Hải Đình, TP.Đồng Hới) chờ coi những trận đấu hấp dẫn giữa những danh thủ Quảng Bình với 3 người lạ mặt. Điều lạ nhất mà lại 3 người lạ mặt với đến là chuyện 1 người nhỏ con tài năng đánh trơn chuyền bằng ghế nhựa học sinh cùng đánh thắng cao thủ được chơi bằng hai tay bình thường một biện pháp thuyết phục. Anh là Lê Minh Tạ, 30 tuổi, quê ở huyện Tân Châu, tỉnh Tây Ninh. Họ còn mê hoặc với việc ở trần, đi chân đất khi vào sân và hình thể thì gầy nhom, thấp nhỏ nhắn mà không cao lớn như những cầu thủ láng chuyền khác, khi đánh luôn luôn mỉm cười. Câu chuyện càng say mê hơn lúc dân tình đồn nhau là nhóm người tê đến từ Bình Định, vùng đất võ với nhiều người tài giỏi buộc phải chăng 3 người lạ cũng gồm những biệt tài.

*
Cú bỏ bóng gần kề mép lưới - Ảnh: T.Q.N

Tỉ thí bằng ghế

Tôi may mắn được “tháp tùng” họ du đấu ở H.Bố Trạch. Một vào những điểm hẹn là Thanh Khê (xã Thanh Trạch). Tin tức kỳ thủ đánh láng chuyền bằng ghế xuất hiện lập cập được truyền đi bằng điện thoại đề xuất người đổ về rất đông, ô tô xe thiết bị tấp nập, người đứng chen kín, nhiều “đại gia” với dân bóng chuyền ở hoàn Lão cũng kéo nhau ra xem.

Thỏa thuận hoàn thành kèo, Tạ bước vào sảnh với ghế nhựa trên tay, ai nấy trố mắt tò mò trước ngoại hình chẳng ra dáng vẻ dân bóng chuyền chút nào của Tạ. Có người phán: “Nó thế thì đánh sao được nhỉ?”. Nhìn ngang, Tạ cao chưa tới mắt dây lưới thứ 2. Bên kia sân là M., một cao thủ đánh độ của vùng Thanh Khê, M., người to lớn cao, rắn chắc và rất lanh lẹ.

Trọng tài tuýt 3 hồi còi, trận đấu bắt đầu. Những cú vít vạc bóng xoáy có tốc độ nhanh, điểm rơi thời gian nào cũng liền kề đường chỉ sảnh khiến M., ko tài làm sao di chuyển kịp. Mặc dù nhiên, M., cũng không phải tay vừa, hai bên ăn miếng trả miếng khiến trận đấu mỗi lúc mỗi hấp dẫn hơn, Tạ bắt được nhiều đường bóng khó của M., với sau những cú bắt được đó là các tuyệt chiêu đánh trả không chê vào đâu được. Khán giả reo hò vỗ tay rần rần. Tạ thắng cuộc, trận đấu kết thúc nhưng dân Thanh Khê quên cả cơm trưa, chưa chịu ra về, nhưng tìm người tiếp tục bắt độ với Tạ để coi tiếp.

*
Tung láng để tấn công - Ảnh: T.Q.N

Rong ruổi giang hồ

Sau mỗi trận thắng độ, thu được tiền, ai cũng nghĩ họ sống no ấm nhưng thực tế, cuộc sống nay đây mai đó, phiêu lưu, những kỳ thủ chuyền độ đối mặt với rất nhiều thách thức.

Nhóm của Tạ gồm 4 người, ngoài 3 cầu thủ là Tạ, nhị Phi người An Giang cùng Tư Tài người Tây Ninh còn có 1 người nữa tên Trinh làm cho “săn sóc viên”. Nghe đâu, Phi là tay đánh trơn chuyền độ nổi tiếng ở miền Tây, ai gặp Phi đều phải né. Ni Phi 32 tuổi nhưng đã gần trăng tròn năm lang bạt chuyền độ. Còn thành tựu Tài (23 tuổi) cũng ko vừa lúc nay đây mai đó thời điểm mười mấy tuổi. Họ gặp nhau, kết nghĩa với lập nhóm đi đánh độ. Tất cả năng khiếu trơn chuyền nhưng do hạn chế chiều cao cần họ không thể đầu quân cho những đội tuyển. Tiền tầm thường độ ko phải của người vào sân cơ mà là của dân giang hồ, gồm máu mặt góp lại; người đến xem ít nhiều dân “anh chị” nghiện ngập. “Mình là người lạ đến nên gần như vật gì cũng phải lún nhịn họ, có nhiều chỗ đánh chấm dứt là tụi em rút nhanh lẹ chứ đâu gồm dám rốn lại. Cũng nhiều dịp bị mất luôn cả tiền cọc, đánh chấm dứt tới trọng tài hỏi thì người ta bảo phe tê giật lấy hết rồi, thành thử tay trắng”-Trinh kể.

Ví như ở thị trấn trả Lào (H.Bố Trạch), sau khi Tài thắng 1 “xê” 1 chấp 2 (Tài đánh với 2 người), dân “cộm cán” ở đó tiếp tục góp tiền, độ tiếp kèo với điều kiện gồm lợi đến họ. Tài buộc phải vào sân theo yêu thương cầu của họ; lúc này, đội Tài xác định đánh dứt “xê” này, ăn chiến bại gì cũng rút. Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc sau trận đánh, đội Tài lập cập ra xe pháo để về thì bị đám cơ chặn lại yêu thương cầu đánh tiếp. Ko đánh ko về được, Tài và Phi lại vào sân, bên kia là 4 cầu thủ “cao kều”. Một lần nữa, Tài và Phi thắng vào trận chiến không cân sức; hết lực, bên kia để đội Tài ra về nhưng tiền độ thì bị xà xẻo gần hết. Tôi hỏi: “Bao nhiêu năm đánh độ, mỗi người tích cóp được bao nhiêu rồi?”. Tạ cười vô tư bảo: “Có nhiêu đâu anh, đánh về được mấy rồi cũng tiêu hết à. Rồi khi nhà vào vụ lại phải về làm cho công nữa”.

Trinh phân tách sẻ: “Ở tp hcm lâu ngày mà bạn bè không tất cả dịp gặp nhau, ko so kè lại thấy nhớ. Vậy là góp mỗi người chừng trăm ngàn đồng rồi tổ chức giải “ba ba”, tức là hội của những đội đánh ba. Như thế bằng hữu có dịp rèn nhau kẻo xuống phong độ”.

4 người tay ko cả gan lang bạt kỳ hồ nơi xa lạ, lạc vào những chốn “yêng hùng”, họ luôn nghĩ, thể thao sẽ cảm hóa.

Tại Đồng Hới, họ ở khu vực “ma cao” P.Hải Đình mấy ngày, đánh mấy trận khiến mang lại người trong quần thể mê muội. Xem mê say quá, một số đưa ra nhánh ngân hàng ở Đồng Hới còn đánh tiếng mời các hảo thủ về đầu quân đi đánh để quảng bá thương hiệu.

Khi lên tàu vào lại miền Nam, Tạ nói vui: “Tụi em phải về thôi, về để mang lại bà con còn giúp việc”. Hành trang của họ đơn giản với cha lô nhỏ xíu bên trên vai, đời lữ khách hàng chỉ tất cả vậy.