Đúng vào ngày này 34 năm ngoái (17.2.1979), Trung Quốc bất ngờ tung rộng 60 vạn quân nổ súng xâm lược nước ta trên toàn tuyến biên giới phía bắc , dẫu vậy đã đề nghị rút quân sau hơn một tháng gặp mặt sự phản kháng mãnh liệt của quân và dân ta, chịu các tổn thất nặng nề.


mặc dù vậy cuộc chiến tranh xâm lược này cũng mở màn cho cuộc xung đột vũ trang tại biên giới giữa nước ta và Trung Quốc (TQ) kéo dãn suốt 10 năm sau đó. Theo thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược - Bộ Công an, với độ lùi về thời gian, việc nhìn nhận lại cuộc chiến tranh này là hoàn toàn cần thiết.

Bạn đang xem: Chiến tranh biên giới việt

*
Thiếu tướng Lê Văn Cương

Kể từ sau thời điểm VN với TQ bình thường hóa quan lại hệ (1991), hai bên dường như đều ko muốn nhắc lại cuộc chiến này. Từ hơn 30 năm qua, cuộc chiến chống quân xâm lược Trung Quốc gần như không được nhắc tới. Theo ông tại sao cuộc chiến lại bị rơi vào quên béng như vậy?

Để trả lời câu hỏi này có lẽ cần cả một hội thảo khoa học. Tôi chỉ xin lưu ý như sau, vào những năm kỷ niệm chẵn 10, 15... Tốt gần đây nhất là 30 năm sau cuộc chiến tranh chống TQ xâm lược (2009), báo chí, truyền hình của nước ta gần như ko đưa tin gì về sự kiện này. Đây là một sự thiếu sót lớn trên góc độ bên nước. Hơn thế nữa, đó là một sự xúc phạm đến linh hồn của những đồng bào, chiến sĩ đã bỏ mình để bảo vệ Tổ quốc trong cuộc chiến tháng 2.1979 cùng gần mười năm sau đó. Họ nằm dưới mộ bao gồm yên không? Gia đình vợ nhỏ bạn bè và những người thân thích của họ sẽ nghĩ gì về chuyện này? Đã bao gồm ý kiến mang lại rằng nhắc đến những chuyện này cũng bao gồm nghĩa là kích động chủ nghĩa dân tộc. Tôi có thể khẳng định rằng nói như vậy là ngụy biện.

Trong khi bọn họ im lặng thì những dịp đó công ty chúng tôi đã thống kê hệ thống phạt thanh, truyền hình báo chí của TQ tung ra trung bình từ 600-800 tin, bài xích với những loại tít gần như gồm nội dung giống nhau về loại mà họ gọi là “cuộc chiến tranh đánh trả tự vệ trước VN”. Có thông tin cho rằng hiện tại bao gồm tới bên trên 90% người dân TQ vẫn quan niệm rằng năm 1979 Quân đội đất nước hình chữ s đã vượt biên giới quý phái tấn công TQ và bắt buộc TQ phải tự vệ đánh trả. Từ sản phẩm chục năm nay, hệ thống tuyên truyền của TQ đã nhồi nhét vào đầu người dân TQ rằng cuộc chiến 1979 chỉ là cuộc phản công trước sự xâm lược của VN.

Theo tôi nghĩ, trong tuyên truyền đối nội cùng đối ngoại, cả ở kênh đơn vị nước, nhân dân cùng trên truyền thông, chúng ta phải hiểu rõ và góp phần khiến cho nhân dân thế giới hiểu rõ bản chất của cuộc chiến tranh Việt - Trung 1979. Đồng thời góp phần tạo cho hơn 1,3 tỉ người TQ biết được sự thật rằng vào ngày đó hơn 60 vạn quân TQ đã vượt biên giới xâm lược VN. Việc bọn họ im lặng sản phẩm chục năm qua, theo tôi là không đúng. Việc tâm sự cũng không liên quan gì chuyện kích động chủ nghĩa dân tộc. Hãy thử đối chiếu chuyện đó với việc TQ tung ra hàng trăm ngàn bài báo xuyên tạc lịch sử từ sản phẩm chục năm qua.

*
Bộ đội Việt nam đánh trả quân Trung Quốc xâm lược tại Lạng Sơn năm 1979

Với độ lùi về thời gian, theo ông họ có thể rút ra những điều gì từ cuộc chiến tranh này? Những điều đó bao gồm ý nghĩa thế làm sao trong bối cảnh hiện tại ?

Theo tôi, khoảng thời gian 34 năm đã là hơi đủ cho chúng ta nhận thức lại những vấn đề bao phủ cuộc chiến 1979. Thế nhưng đến giờ phút này tôi gồm cảm giác không phải thời gian nào họ cũng bao gồm được sự nhận thức thống nhất, nhất cửa hàng từ bên trên xuống dưới.

Vấn đề thứ nhất, phải xác định rõ về mặt khoa học, cuộc chiến 1979 là cuộc chiến tranh chống xâm lược, bảo vệ Tổ quốc. Đây là vấn đề phải nhận thức rõ từ cấp cao nhất. Sự nhận thức ấy cũng phải được thống nhất trong toàn Đảng, toàn quân với toàn dân. Đây là chuyện ko được phép mơ hồ.

Không chỉ nhận thức mà lại Nhà nước gồm trách nhiệm đưa câu chuyện này vào sách giáo khoa. Thực tế mang lại thấy phần lớn học sinh tiểu học, trung học và thậm chí đa số trong 1,4 triệu sv hầu như không biết gì về cuộc chiến tranh này. Nếu để tình trạng này kéo dài, trách nhiệm thuộc về đơn vị nước. Chắc chắn bọn họ sẽ ko tránh được sự phê phán của thế hệ sau này. Mặt hàng vạn người con ưu tú của chúng ta đã bỏ bản thân để bảo vệ từng tấc đất biên giới phía bắc của Tổ quốc, tại sao không tồn tại một mẫu nào nhắc đến họ? Bây giờ đã thừa muộn. Nhưng ko thể để muộn hơn được. Theo quan tiền điểm của tôi, bên nước phải yêu cầu đưa phần này vào lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc. Chúng ta không thể mơ hồ được, không thể lờ đi vấn đề lịch sử này được.

*
Bệnh viện huyện Trùng Khánh, Cao Bằng bị quân Trung Quốc hủy diệt tháng 2.1979 - Ảnh: Tư liệu

Tôi đã nhiều lần trao đổi với những học giả nước ngoại trừ và họ đã thắc mắc khá nhiều chuyện tại sao sự kiện chiến tranh chống quân TQ xâm lược năm 1979 lại ko được nhắc đến trong số giáo trình lịch sử của VN. Tôi đã phải chống chế với lý do rằng người nước ta muốn quên đi vượt khứ và hướng đến tương lai. Nhiều học giả Hàn Quốc, Nhật Bản đã phản chưng tôi vày “Lịch sử là lịch sử. Vượt khứ là vượt khứ. Tương lai là tương lai”. Họ nói rằng: “Chúng tôi biết người toàn nước rất nhân hậu, muốn hòa hiếu với những dân tộc khác. Nhưng điều này không thể gắng thế cho trang sử chống ngoại xâm này được”.

Thứ hai, vào thế giới hiện đại toàn cầu hóa, những quốc gia đều phụ thuộc lẫn nhau. Không có quốc gia nào hoàn toàn độc lập tuyệt đối. Ngay lập tức cả Mỹ nhiều thời điểm cũng phải nhân nhượng các quốc gia khác. Họ không gồm quan niệm về độc lập chủ quyền tuyệt đối vào thời đại toàn cầu hóa. Nhưng trong bối cảnh này, phải nhận thức rõ cái gì là trường tồn? Theo tôi bao gồm 3 thứ là chủ quyền quốc gia, ý thức dân tộc với lợi ích quốc gia. Ở đây họ phân biệt chủ nghĩa dân tộc vị kỷ, chủ nghĩa dân tộc nước lớn với lòng yêu nước chân chính, ý thức tự tôn tự hào dân tộc. Hai dòng đó khác nhau. Người VN có truyền thống yêu nước, gồm tinh thần chống ngoại xâm bất khuất, đó là điều cần được phát huy trong 92 triệu người vn trong và bên cạnh nước.

Chủ quyền quốc gia, ý thức dân tộc cùng lợi ích quốc gia là những loại “dĩ bất biến”, những cái còn lại là “ứng vạn biến”. Những chuyện “16 chữ”, “bốn tốt” trong quan lại hệ với TQ là “ứng vạn biến”. Bài học từ cuộc chiến chống xâm lược năm 1979 mang lại thấy nếu ko nhận thức được điều này thì rất nguy hiểm.

Thứ ba, trong bối cảnh quốc tế hiện nay, tiêu chí để phân biệt người yêu thương nước hiện ni là anh gồm bảo vệ lợi ích quốc gia tốt không. Bên trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn tốt kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn. Năm nay họ chuẩn bị tổng kết Nghị quyết T.Ư 8 (7.2003) về chiến lược bảo vệ Tổ quốc. Tôi thấy có một quan lại điểm bây giờ vẫn đúng, đó là: "Những ai chủ trương tôn trọng độc lập, chủ quyền, thiết lập với mở rộng quan lại hệ hữu nghị cùng hợp tác bình đẳng, cùng có lợi với Việt phái nam đều là đối tác của bọn chúng ta. Bất kể thế lực nào gồm âm mưu với hành động chống phá mục tiêu của nước ta vào sự nghiệp xây dựng cùng bảo vệ Tổ quốc đều là đối tượng đấu tranh". Đồng thời, cũng phải có ý kiến biện chứng về đối tượng và đối tác: vào mỗi đối tượng vẫn gồm thể tất cả mặt cần tranh thủ, hợp tác; trong một số đối tác, có thể tất cả mặt không giống biệt, mâu thuẫn với lợi ích của ta, cần phải đấu tranh.

*
tầy binh Trung Quốc bị bắt tại Cao Bằng

Nhìn lại từ câu chuyện của 34 năm trước đến những căng thẳng hiện tại trong vấn đề biển Đông, theo ông gồm thể hy vọng gì ở tương lai trong quan lại hệ giữa toàn quốc và TQ ?

Tạo ra lòng tin, sự hữu nghị chân thật giữa nhì nước là bé đường tất yếu nhưng đòi hỏi thời gian lâu hơn và từ cả nhì phía. Đây không phải là điều có thể hy vọng tất cả được trong vài bố năm tới đây. Lịch sử méc bảo chúng ta muốn giữ được hòa bình, ổn định, giữ được độc lập tự chủ thì điều quan lại trọng nhất là giữ được lòng dân. Bên trên dưới một lòng, bao gồm được sự đoàn kết dân tộc thì chắc chắn không tồn tại kẻ xâm lược nào dám dại dột động đến họ cả. Lịch sử đất nước hình chữ s đã cho thấy những lần mất nước đều bắt đầu từ việc bao gồm quyền mất dân. Năm 179 trước công nhân An Dương Vương để mất nước là do mất dân. Một vua đứng đầu quốc gia nhưng tin vào kẻ thù thì chuyện mất nước là ko thể kiêng khỏi. Năm 1406, nhà Hồ mất nước cũng bởi vì đã mất dân. Đến mức độ đơn vị Minh truy nã bắt cha con Hồ Quý Ly thì thiết yếu những người vào nước đã chỉ điểm đến quân Minh. Năm 1788 Lê Chiêu Thống quý phái cầu viện Mãn Thanh đưa 20 vạn quân sang giầy xéo quê cha đất tổ cũng là ông hoàng đã mất dân. Đó là bài bác học muôn đời để bảo vệ chủ quyền quốc gia.

Ng.Phong(thực hiện)

This entry was posted on Tháng hai 20, 2021, in Thế giới ngày nay and tagged chiến tranh biên giới 1979, Vũ Đức Trung. Bookmark the permalink.4 bình luận
*

Dịch: Vũ Đức Trung

Lời người dịch: Bài nghiên cứu và phân tích này được xuất phiên bản trên tạp chí siêng ngành American Journal of Chinese Studies, số ra tháng bốn năm 2009. Bản điện tử rất có thể được search thấy tại địa chỉ cửa hàng http://www.jstor.org/stable/44289310.

Tác đưa của bài bác báo này là gs John F.Copper trực thuộc viện phân tích Quốc tế tại đại học Rhodes, Memphis, Hoa Kỳ. Ông cũng là tác giả của trên hai mươi lăm cuốn sách về Châu Á (tính đến năm 2009).

Ba mươi năm ngoái Trung Quốc và vn đã tham gia vào một trong những cuộc tuyên chiến đối đầu quân sự, được ví như thể chiến tranh Đông Dương lần thứ ba (tiếp theo hai trận đánh tranh giữa Mỹ, Pháp với Việt Nam). Chiến tranh bùng nổ vào trong ngày 17 mon 2 khi giải tỏa quân trung hoa tràn qua biên giới Việt- Trung và thâm nhập vào bờ cõi phía Bắc của nước ta để lập cập chiếm đóng góp 4 thị buôn bản tỉnh lị gần biên giới.

Theo phía Bắc Kinh, cuộc tiến công của Trung Quốc là một trong sự đáp trả lại bài toán chính quyền nước ta giết sợ hãi người trung quốc tại Việt Nam, ép buộc họ tới những trại lao động triệu tập và trục xuất nhiều người dân khác khiến cho họ trở thành các “thuyền nhân,” và cuộc tiến công này cũng là sự đáp trả lại hầu như tranh chấp liên quan tới quần đảo Hoàng Sa. Tuy vậy kì thực, lí bởi vì đáng để ý nhất chắc hẳn rằng bắt nguồn từ việc nước ta xâm lấn và chiếm đóng nước trơn giềng Campuchia, phát triển thành nước này thành một nước chư hầu của Việt Nam.

Chính quyền nước ta cho rằng đã gồm 600.000 lính china tham gia cuộc chiến. Một bé số dị kì được nhắc tới là 200.000; một số người lại cho rằng chỉ gồm 80.000 quân nhân mà thôi. Ước tính số chết trận với bị yêu thương trong cuộc chiến cũng không đồng nhất, từ 20.000 cho tất cả hai bên cho tới hơn 100.000. Theo một bạn dạng báo cáo, số quân china bị yêu đương vong là 60.000. Nhà ráng quyền trung quốc nói rằng chỉ bao gồm 6.000 lính tử vong và 15.000 bị mến tật. Dù chũm nào đi nữa thì phía vn cũng chịu các tổn thất hơn, còn con số ví dụ thì không xác định được.

Cuộc chiến này cũng rất được biết đến với cái brand name “Cuộc chiến bị lãng quên” cũng chính vì sự kiện này đang không được đưa tin rộng rãi tại thời khắc đó. Hơn nữa, từ năm 1979 các nhà sử học cũng không nói đến nó tiếp tục và cũng không đúc rút được những ảnh hưởng nghiêm trọng từ trận chiến này.

Vào thời điểm năm 1979, có khá nhiều sự kiện khác hấp dẫn sự chăm chú của dư luận rộng là chiến tranh biên giới Việt- Trung. Trước lúc cuộc chạm độ xảy ra, vua Shah của Iran bị lật đổ vào cuộc cách mạng Hồi giáo và Ayatollah Khomeini đang lên chũm quyền, kế tiếp là việc những sinh viên nước này vây hãm Tòa Đại sứ quán Mỹ với bắt các nhân viên Mỹ đang thao tác nơi phía trên làm con tin. Thời điểm cuối năm 1979, Liên Xô chuyển quân vào Afghanistan dẫn đến trận đánh mà Liên Bang Xô Viết đang chịu các thất bại cùng tiến tới bài toán khối Xô-Viết dần dần tan rã.

Năm 1979 cũng có tương đối nhiều sự kiện khác nóng bỏng sự để ý của báo chí, ví dụ điển hình như: Sandinistas nuốm quyền sống Nicaragua, trận đánh tranh thân Ethiopia và Sudan, vụ tai nạn tương quan đến năng lượng nguyên tử tại hòn đảo Ba Dặm ( Three Mile Island) ở Hoa Kỳ. Margaret Thatcher phát triển thành Thủ Tướng sinh sống UK, thuộc năm đó, Mỹ với Liên Xô đạt được thỏa thuận hợp tác về số lượng giới hạn vũ khí chiến lược.

Xem thêm: Máy kéo xô giá rẻ, uy tín, chất lượng nhất, máy kéo xô impulse iflatm

Một lí bởi khác lý giải tại sao cuộc chiến tranh Trung-Việt ko được báo chí để ý đến ấy là trong cả hai bên trung hoa lẫn nước ta đều không muốn nói những về nó. Không tồn tại mấy vinh quang quẻ được kiếm tìm thấy ở trận chiến này. Cả hai đều phải sở hữu những chuyện đặc biệt quan trọng khác đề nghị làm. Thêm nữa, Hoa Kỳ lúc đó hãy còn đang chối bỏ bài toán thất trận vn và không thích nghe hay bàn bạc về những sự khiếu nại ở Đông Dương nữa.

Tuy bị “lãng quên” nhưng cuộc chiến Trung-Việt tất cả những ảnh hưởng thực sự. Nó tác động sâu sắc lên Trung Quốc, việt nam và những nước Đông nam Á. Nó đụng chạm tới Hoa Kỳ và phần còn sót lại của rứa giới. Tầm tác động của nó vẫn còn có thể cảm nhận thấy đến hôm nay.

Quân đội trung quốc phơi bày năng lượng tác chiến hèn cỏi (Lưu ý, trận đánh này không tồn tại sự thâm nhập của hải quân, còn ko quân thì chỉ bao gồm nhiệm vụ cung cấp cho cỗ binh xâm lấn). Vì sao chính của sự việc yếu hèn này ấy là quân Trung Quốc đã trở nên chính trị hóa một cách tồi tệ dưới thời Mao Trạch Đông (Mao chết cha năm trước) với vẫn còn vận động theo mặt đường lối cũ.

Lính của Quân giải phóng trung quốc đọc các tác phẩm của Mao để sẵn sàng cho cuộc chiến. Theo đuổi phương châm của công ty nghĩa quân bình cực đoan, họ thậm chí không còn đeo những phù hiệu để chỉ rõ cấp cho bậc. Vày đó, lúc lâm trận nếu tín đồ lãnh đạo bị tử vong, lính china không biết ai là người sửa chữa vị chỉ huy và cũng lần chần nên nghe theo mệnh lệnh của ai. Điều này gây nên sự lếu láo loạn và tỉ lệ tử vong cao (chắc chắn cao hơn rất nhiều so với số lượng mà china công bố).

Sau cuộc chiến tranh Trung-Việt, Đặng đái Bình đã hệ trọng tính bài bản trong quân đội. Trong khi ấy, các cải cách kinh tế sẽ đạt được không ít thành tựu. Một vài nhà nghiên cứu và phân tích nhận xét rằng sự tăng trưởng tài chính một cách thần kì của trung quốc trong 3 thập kỉ sau này mà một điều tất yếu đã xảy ra.

Các nước Đông phái mạnh Á khác nhìn toàn diện nghiêng về phía trung quốc trong trận đánh tranh này, cho dù họ tất cả một sự e ngại đáng đề cập trước những hoài bão bá nhà của trung hoa trong quần thể vực. Phòng lại việc Việt Nam kiểm soát điều hành Campuchia, trung hoa được nhận xét là đang bảo đảm chủ quyền khu vực của Campuchia và chia sẻ cùng cách nhìn với những nước bóng giềng của Việt Nam.

Không phải tình cờ mà mối quan hệ của trung quốc với hiệp hội cộng đồng Đông nam giới Á nâng cao rất những sau cuộc chiến Trung- Việt và một trong những năm tiếp theo, mọt bang giao Trung Quốc-ASEAN cải cách và phát triển đến mức mà lại nó có tương lai sẽ trở nên một khối siêu cường về khiếp tế: ASEAN-cộng một (một sống đây chính là Trung Quốc).

Dù quân trung hoa không thể hiện giỏi trên mặt trận nhưng Đặng tè Bình đang hiện thực hóa được các phương châm chiến lược. Điều này còn có những hậu quả sâu rộng, thế thể:

Một là, Đặng đái Bình cho thấy Liên Xô chỉ là 1 trong những “con gấu bắc cực bởi giấy.” tháng 11 năm trước, Liên Xô đang kí một hiệp ước phòng thủ với hà thành và bức tốc sự hiện diện quân sự trên biên thuỳ Trung-Việt để đe dọa Trung Quốc. Tuy nhiên khi cuộc chiến tranh xảy ra, năng lượng điện Kremlin đã tất cả rất không nhiều hành động sẽ giúp đỡ Việt Nam. Những người vướng mắc nhưng đang hiểu thủng thẳng sau đó, lí do nguyên nhân Liên Xô lại yếu hèn kém cho vậy.

Hai là, cuộc chiến này khiến Việt nam trả giá đắt về tài chính và những nguồn lực. Thủ đô hà nội không còn vừa đủ sức để duy trì quân đội tại Campuchia và từ từ phải rút quân về nước. Vì thế mối lúng túng Việt nam vẫn làm bá chủ ở Đông nam giới Á như các người lúng túng là không có thật.

Mối tình dục Trung Quốc-Việt nam vẫn còn đó thù nghịch rộng một thập kỉ sau cuộc chiến. Luôn có stress trên biên giới, tranh chấp hòa bình trên đại dương Đông, và vụ việc “thuyền nhân” cũng khá rắc rối. Tình hình chỉ được cải thiện khi thời hạn làm vơi cả nhì phía; nó được khắc ghi bằng việc tp hà nội ủng hộ tổ chức chính quyền Trung Quốc lũ áp sinh viên ở trung tâm vui chơi quảng trường Thiên An Môn. Lí do phía sau là cả nhị đã tập trung vào mối bận tâm duy duy nhất là cải tiến và phát triển kinh tế. Hai nước sẽ kí thỏa thuận thông thường hóa quan liêu hệ vào năm 1990.

Đối với Hoa Kỳ, trận đánh Trung Việt đã khiến cho nước này lâm vào tình thế những trường hợp khó xử nghiêm trọng. Hoa Kỳ thất trận ở vn năm 1975, mà theo rất nhiều người phía trên là cuộc chiến duy duy nhất Hoa Kỳ thất bại. Bạn Mỹ không muốn nói đến cuộc mạo hiểm sinh hoạt Đông nam Á và thất bại thảm hại của mình.

Nhưng, việt nam đã đánh chiếm Campuchia và biến chuyển nó thành một nước lệ thuộc. Điều này vi phạm luật một nguyên tắc đặc biệt mà Hoa Kỳ vẫn hằng theo xua đuổi sau vắt Chiến đồ vật 2, ấy là biên giới non sông của những nước được khẳng định và ko một nước nào bao gồm quyền lấy đất đai tự nước khác tương tự như khiến nước đó biến hóa nước chư hầu. Lần này, trung quốc lại là nước ra tay thực thi nguyên tắc nhưng mà Hoa Kỳ đề cao.

Cũng bao gồm một vấn đề quan trọng đặc biệt khác, một mâu thuẫn đưa ra cho nước Mỹ. Jimmy Carter từng nói khi vận động đến cuộc thai cử Tổng thống, rằng nhân quyền đang là “linh hồn của chính sách ngoại giao Hoa Kỳ.” Chẳng đề nghị Việt Nam vừa mới qua đã hạ gục cơ quan chỉ đạo của chính phủ của Pol Pot, khiến hắn với đồng bầy phải chạy trốn cho tới Thái lan, chấm dứt một vào những chế độ tệ hại độc nhất vô nhị trong bài toán lạm dụng nhân quyền ư? Jimmy Carter cần lấy làm thỏa mãn nhu cầu vì chế độ diệt chủng Pol Pot đã bị xóa xổ, nhưng lại rõ ràng, sự hiếu chiến của vn cũng tệ ko kém.

Tổng thống Carter cũng bực bội với Liên Xô tuy vậy đầu nhiệm kì ông ta còn kì vọng sẽ giải quyết và xử lý vấn đề Liên Xô một phương pháp hòa bình. Phía Nga vẫn liên tiếp phát triển các vũ khí kế hoạch nhắm vào Hoa Kỳ, hung hăng lợi dụng bất ổn ở Iran, và chớp số đông thời cơ để gieo rắc niềm tin bài trừ Hoa Kỳ mọi nơi bắt buộc thế giới.

Đi trái lại với những ý thức ban về chính sách ngoại giao, Carter ra quyết định phải cân bằng lại sức khỏe của Liên Xô. Bởi đó, vào tháng 12 năm 1978, nội các của Carter có được những thỏa thuận hợp tác để tùy chỉnh bang giao với Trung Quốc kể từ ngày 1 tháng một năm 1979. Đa số dân chúng Hoa Kỳ ủng hộ cách tiến này, mặc dù Quốc hội nhìn nhận và đánh giá những thỏa thuận hợp tác ngầm của Carter là hết sức gian xảo. Carter cho ra mắt tin tức ngay trước lễ lễ giáng sinh khi cơ mà Quốc hội còn đã trong kì nghỉ, bên cạnh đó không điếm xỉa gì cho Đài Loan cũng như tác dụng của Hoa Kỳ ngơi nghỉ Đài Loan.

Người lãnh đạo bắt đầu lên cầm cố quyền của trung hoa là Đặng đái Bình, đã viếng thăm Hoa Kỳ từ ngày 28 tháng 1 tới ngày 5 mon 2, ngay cả khi quân đội của ông ta đang âm thầm ráo riết chuẩn bị tấn công Việt Nam. Đặng tè Bình trở nên thành công xuất sắc trong nhỏ mắt dân chúng Hoa Kỳ.

Đang lúc ở Washington, vào vòng kín đáo Đặng tiểu Bình bàn bạc một hiệp ước cho phép Hoa Kỳ đặt phòng ban tình báo ở trung hoa để bồi lại mất mát ở Iran. Nhưng đặc biệt quan trọng hơn, Đặng tè bình ý muốn một cuộc chạm chán riêng với Tổng thống Carter và cũng như với một số nhà lãnh đạo v.i.p khác nhằm nói với bọn họ rằng: Đặng đái Bình chuẩn bị “dạy cho nước ta một bài học” khi Đặng về bên nước. Đặng đái Bình đề xuất Hoa Kỳ trợ giúp trong câu hỏi này.

Tổng thống Carter không say đắm bị xem là kẻ ủng hộ chiến tranh hoặc mong mỏi Hoa Kỳ nhúng tay vào Đông nam giới Á một lần nữa. Mặc dù nhiên, Carter đã và đang gật đầu gật đầu và thậm chí còn hỗ trợ Trung Quốc với đầy đủ tin tức tình báo mà trung hoa cần để lượng giá ví như phía Nga gia nhập vào trận đánh nhằm đảm bảo an toàn Việt nam giới theo hiệp cầu Nga-Việt. 

Nếu các nhà quan liêu sát để ý tới quan hệ Trung Quốc- Hoa Kỳ trong thời hạn này, bọn họ đã có thể tiên báo được vấn đề hai nước này thuộc phản đối việc Liên Xô chiếm phần đóng Afghanistan cùng hiểu được vì sao Việt Nam với Hoa kỳ bắt buộc nhiều thời hạn đến vậy để bình thường hóa quan tiền hệ.

Vào dịp kỉ niệm 30 năm trận chiến tranh biên giới Trung- Việt, rất đáng để để chú ý lại cuộc chiến thường bị quên khuấy này. Trận chiến ấy đã khiến Trung Quốc và việt nam trở cần thù địch trong hơn một thập kỉ. Nó khiến cho người Mỹ nên nghĩ lại chính sách ngoại giao với Liên Xô và Châu Á. Nó cho trái đất thấy những vụ việc gai góc: Liệu lí do tiêu diệt chế độ diệt chủng nghỉ ngơi Campuchia bao gồm đủ biện minh cho câu hỏi quân đội việt nam chiếm đóng nước này? Liệu việc trung quốc xâm lấn vn có chủ yếu đáng? không ít người đã tìm kiếm những thắc mắc thỏa đáng mang đến những vụ việc này.